Bạn nghĩ rằng những chiếc điện thoại thông minh, mạng xã hội hay bất cứ phương tiện giao tiếp online nào khác đang làm tình yêu của chúng ta trở nên kém nồng thắm, chúng ta trở nên ít gắn bó với nhau hơn ư?
Bạn tôi mỗi lần vào quán cà phê nào mà thấy có các cặp nam thanh nữ tú ngồi cạnh nhau, lúi húi với điện thoại là lại hất hàm bảo: “Đấy, yêu đương kiểu đấy đấy!” rất mỉa mai. Anh bảo tình yêu bây giờ sao mà kỳ cục thế, thích thì nhắn tin veo véo, chẳng còn gì hồi hộp cả (chẳng bù với anh ngày xưa). Thế rồi, ai cũng chỉ chăm chăm lo cho cái Facebook của mình, ai cũng chỉ chăm chăm cập nhật cảm xúc của mình, lo cho cá nhân mình, ít coi trọng mối quan hệ hơn.
Bạn tôi nghĩ rằng tình yêu phải là luôn mặt kề mặt, tay nắm tay, phải luôn nhìn vào mắt nhau, phải chia sẻ với nhau mọi thứ trên đời bằng tiếng nói hoặc bằng những lá thư tay đầy dấu ấn cá nhân… Đâu rồi cái thời mà “anh chở em trên chiếc xe đạp cũ”, tay trong tay, cùng tạo ra thế giới riêng cho mình, mặc kệ thế giới ngoài kia. Tình yêu bây giờ nhạt như nước ốc không muối không chanh không ớt!
Thế nhưng tôi có thể khẳng định với bạn rằng trên đời này chẳng có thứ tình nào là nhạt cả. Đã là tình yêu thì không bao giờ nhạt, bao giờ nhạt, thì đó chẳng còn là tình yêu nữa. Bạn không tin ư? Bạn nghĩ rằng những chiếc điện thoại thông minh, mạng xã hội hay bất cứ phương tiện giao tiếp online nào khác đang làm tình yêu của chúng ta trở nên kém nồng thắm, chúng ta trở nên ít gắn bó với nhau hơn ư?
Không phải như vậy đâu. Xét cho cùng thì con người khác hẳn các con vật khác ở phương tiện giao tiếp. Ngoài đụng chạm kích thích xúc giác và một số âm thanh cơ bản khi đến mùa yêu đương, chúng ta có ngôn ngữ hoàn thiện. Và ngôn ngữ ấy thì không chỉ thể hiện qua âm thanh, mà còn thể hiện qua chữ viết. Và chữ viết ấy không chỉ viết trên mặt giấy mà còn viết bằng nhiều cách, bằng nhiều phương tiện.
Ờ thì thời xưa con người hay viết thư tay cho nhau, có thể là đựng trong chiếc tráp chiếc hộp sai người đưa đến, hay về sau là đựng trong bao thư của nhân viên bưu điện. Gửi thư đi và nhận được thư quả là một quá trình run rẩy, chờ đón, biết bao nhiêu cảm xúc và câu hỏi. Thế nhưng, nếu các bạn quay về được quá khứ mà phỏng vấn những cặp đôi thời đấy, rằng họ thích viết thư tay hơn hay có một phương tiện kì diệu giúp lời yêu thương của họ chuyển đến người kia ngay lập tức hơn, thì có lẽ ai cũng thích cái thứ hai hơn đấy.
Tình yêu không bao giờ muốn đợi. Thế nên bạn chẳng cần phải băn khoăn thời thông tin chồng chất này làm nhạt mất tình yêu. Bởi vì một giây đợi tin nhắn cũng bằng ba vạn ngày khi người ta yêu đấy bạn ơi.
Và tất nhiên, thế giới thay đổi liên tục và càng ngày người ta càng coi trọng cá nhân hơn. Trái hẳn với thời ông bà cụ kị, có người chẳng bao giờ ra khỏi lũy tre làng, quen biết có vài ba chục người trong suốt cuộc đời, chúng ta bây giờ quen biết nhiều lắm. Sự mở rộng con mắt trước thế giới quả có làm cho người ta có đời sống cá nhân phong phú hơn, đa dạng hơn, và nhiều lựa chọn hơn. Thế nhưng, tôi không tin là thế giới cá nhân phong phú ấy có thế làm người ta quên mất rằng người mình sẽ gắn bó suốt quãng đời cuộc đời chỉ có một. Bạn có quen 10.000 người, bạn cũng chỉ yêu một người thôi, và tình yêu ấy không chia đều cho 9999 người kia đâu, làm sao mà nhạt bớt đi được. Và vì thế Facebook mới cho người ta cái quyền công khai: Tôi đang hẹn hò với người này, tôi đã cưới người này.
Tôi có hai người bạn nọ, họ quen nhau qua một diễn đàn (thời ấy vẫn còn chưa có mạng xã hội như bây giờ), họ duy trì quan hệ qua Yahoo! trong suốt 7 năm. Và rồi khi chàng trai đã học xong tất cả các chương trình anh phải học, và cô gái đã nếm đủ những thăng trầm trong sự nghiệp, họ cưới nhau. Giờ họ đã có hai con, và họ vẫn tiếp tục con đường riêng của mỗi người. Họ ít khi vào bình luận trên Facebook của nhau, ít khi “like” người kia. Thế nhưng, đời sống hôn nhân của họ vẫn mặn nồng và vui vẻ như thuở ban đầu.
Bài: Phương Thanh
>>> Có thể bạn quan tâm: Tình yêu tuy là một thứ quyền cơ bản, nhưng, thật cay đắng, điều trớ trêu là không phải ai cũng xứng đáng có được tình yêu, nhất là những con người nhờ nhợ không có lấy một phẩm chất đích thực.