Lê Khánh: Giới hạn của diễn cương

Dù phim đem lại cho nghệ sĩ này tiếng tăm rộng rãi, nhưng Lê Khánh vẫn thích sân khấu hơn. Điều đầu tiên, ai cũng thấy, do Lê Khánh thủy chung, vì khởi thủy đi lên từ sân khấu nên “ăn cây nào rào cây nấy”.

>> Lê Khánh: Người “nhạt không đều”

Điều thứ hai, ít người để ý, đó là khi bước lên sân khấu, dường như Lê Khánh mới thật là mình. Chỉ lúc ấy người xem mới thấy được các kích cỡ khác nhau trong con người này, ngập tràn năng lượng, sẵn sàng đốt cháy.

le-khanh-gioi-han-cua-dien-cuong

Kịch Idecaf gần như không đo ni đóng giày cho diễn viên của mình, họ dựa vào lịch đăng ký diễn và bảng phân vai để cùng tập luyện, cùng vỡ vạc đường dây cho nhân vật, câu chuyện. Tuy vậy, mấy năm gần đây, vai của Lê Khánh thường là sự kết hợp giữa một tâm sự khó giãi bày bên trong (yếu tố bi) với sự hoạt náo, vui vẻ, cà rỡn bên ngoài (yếu tố hài). Khán giả thích và mong chờ vai của Lê Khánh ở điểm này, nó mang lại cho họ hai ba cung bậc cùng lúc. Cách diễn này cũng làm Lê Khánh khác biệt và ấn tượng, bởi diễn viên tại Idecaf thuộc diện “ngọa hổ tàng long”, nhiều và tinh, không dễ gì để làm khác.

Vừa rồi, Lê Khánh sang Mỹ diễn “Trà hoa nữ” do đạo diễn Nguyễn Thị Minh Ngọc phóng tác theo nguyên tác của “Dumas con” (Alexandre Dumas, 1824-1895); nếu không có gì thay đổi, tháng 5 này Lê Khánh lại qua Mỹ đóng một vở của Nguyễn Thị Minh Ngọc, dựa theo truyện mà Hồ Biểu Chánh phóng tác từ “Tội ác và hình phạt” của Dostoevsky. Lý do của những chuyến đi xa này khá đơn giản: khán giả bên ấy rất thích lối điều tiết trong diễn cương của Khánh – theo lời của bà Nguyễn Thị Minh Ngọc.

Nhìn bao quát, có thể nói Lê Khánh đi theo lối diễn cương, giống với thần tượng Thành Lộc, bậc thầy diễn cương, người ắt hẳn đã để lại dấu ấn lớn cho nữ nghệ sĩ này (Khác một thần tượng đã mất khi Lê Khánh chưa ra đời, nghệ sĩ Thanh Nga, một bậc thầy diễn nhu). Chọn diễn cương là chọn sự phiêu lưu, vì những biến cố từ hành động và tâm lý tương tác trên sân khấu dễ đẩy diễn viên đến chỗ “làm quá”. Trong một lớp diễn, chỉ cần làm quá một hai lần thì xem như hiệu quả chung sụp đổ, đẩy người diễn viên đến chỗ cẩu thả, không biết kìm chế cảm xúc. Bất kì diễn viên nào chọn lối diễn cương đều bị rơi vào chỗ làm quá, người giỏi nghề, có nhạy cảm tốt ít bị hơn, ai bền bỉ tránh được thì trở thành bậc thầy. Lê Khánh chưa phải là bậc thầy, nhưng đã rất có duyên với diễn cương. Nghĩa là cô luôn biết dừng ở những ranh giới mong manh, nơi mà không chạm chân đến thì bị cho là nhạt nhẽo, mà vượt qua sẽ là quá đà, thiếu tiết chế.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *