Một sinh linh bay lên

Sinh linh ấy là một “chú lính chì” dũng cảm – con trai của bạn tôi. Con ra đi vì căn bệnh ung thư cơ vân khi vừa tròn 4 tuổi. Tôi viết đã bài thơ này dành tặng chú bé ngoan, má hây hây ấy…

Tạm biệt Huy!

Một sinh linh bay lên
Về trời xanh cao vút
Ông trời vòng tay bế
Bằng ánh nắng dịu êm
Con sẽ cười hớn hở
Chạy nhảy với đám mây
Tóc phần phật trong gió
Mắt trong, má hây hây
Con đi chơi mẹ nhé
Ba mẹ ở nhà ngoan
Giờ con luôn mạnh khoẻ
Làm bạn với mây ngàn
Con yêu ba mẹ nhất
Con yêu ông bà nhì
Hôn cả nhà tạm biệt
Đừng khóc khi con đi!

Gia đình bạn tôi phát hiện ra con bị ung thư cơ vân khi bé được 2 tuổi. Một năm điều trị với 6 đợt hóa trị, cậu bé tí hon vẫn cười vui, chơi đùa như bao đứa trẻ khác cùng độ tuổi. Có đợt vào thăm, thấy con mê say xem những bài hát trên máy chơi DVD của trẻ em, sự hồn nhiên toả ra như ánh nắng mặt trời khiến người lớn bớt bao mệt mỏi vì lo lắng.

Điều trị hết một năm, gia đình đón nhận tin mừng là con đã hết tế bào ung thư và có thể đi học, con tăng cân, khoẻ khoắn trở lại. Đi học được 3 tháng thì phát hiện ra con có u ở thận. Lại tiếp tục chạy hóa trị…

Con rất ngoan, rất kiên cường, hiếm khi khóc, luôn hợp tác với các bác sĩ khi điều trị. Sự hồn nhiên và lạc quan của con đã tiếp thêm sức mạnh cho bố mẹ, ông bà. Cho đến khi bị sốc nhiễm trùng nặng quá khiến các cơ quan nội tạng đều suy, con đã ra đi khi mới được 4 tuổi.

mot-sinh-linh-bay-len

Nhớ đến con, tôi nhớ đến một người chiến binh tí hon dành một nửa cuộc đời mình chống chọi với bệnh tật, chẳng bao giờ tỏ ra buồn bã hay mệt mỏi…

Ước gì những khi chán nản, tôi có được đôi chút sự kiên cường của chú lính chì tí hon ấy, chiến đấu đến cùng không nản lòng và để lại tình yêu cho bao người xung quanh.

Bài: Dương Hồng